Người Phương Nam
Pages
- Trang Chủ
- About Me
- Truyện Ngắn
- Sưu Tầm
- Sưu Tầm from 2020
- Góp Nhặt Bên Đường
- Nhạc Chọn Lọc
- Sưu Tầm Sức Khỏe
- NPN's Recipes
- Kịch Vui
- Cười Ý Nhị
- PPS + YouTube Chọn Lọc
- Những Hình Ảnh Ý Nghĩa
- Thơ
- Thơ from 2020
- Bùi Phương Lưu Niệm
- Trang Anh Ngữ
- Truyện Dài : Về Phương Trời Cũ
- Truyện Dài : Ngày Tháng Buồn Hiu
Thursday, April 25, 2024
Thơ Chua: Giải Phóng Sạch Trơn - Thanh Son Nguyen
Cái Giá Của 400 Đồng Bạc - Cánh Cò
Trong thế giới do cộng sản lãnh đạo hầu như không có việc gì lại không thể xảy ra. Tại Việt Nam, dưới sự lãnh đạo của những người đầu óc không được lành lặn thì những câu chuyện đi ngược lại lương tâm nhân loại lại càng nhiều hơn những nước cộng sản anh em khác. Quá nhiều chuyện vừa khôi hài vừa đáng căm phẫn đã xảy ra trong quá khứ nhưng vẫn tiếp tục xảy ra chừng như thách thức sức chịu đựng của người dân. Câu chuyện mới nhất tại Đầm Dơi, Cà Mau khiến người nghe không thể giữ im lặng. Nếu đứng trước mặt những nhân vật trong câu chuyện này người dân chắc không thể nào kiềm chế để chỉ tay vào mặt những kẻ lộng quyền và ngu dốt cho họ biết thế nào là con người và thế nào là thú vật.
Bởi tất cả bọn họ là con người nhưng cách hành xử không khác gì thú vật.
Đầu tháng 2-2020, giáo viên Nguyễn Văn Thanh dạy tại Trường THCS Nguyễn
Huân (huyện Đầm Dơi, Cà Mau) đưa con lên Thành phố Cà Mau để nhập học. Trên đường
về lại Đầm Dơi, thầy Thanh có ghé dọc đường mua hai hộp khẩu trang giá 130
nghìn đồng/hộp/50 cái. Khi về đến nhà một số học sinh ngỏ ý muốn thầy Thanh
chia lại số khẩu trang này và thầy Thanh đã bán 20 cái với giá 3000 đồng một
cái. So với giá vốn mỗi khẩu trang là 2600 đồng một cái, thầy Thanh lời được
400 đồng một cái tổng cộng là 8000 đồng.
Tuy nhiên theo sự bày tỏ của thầy Thanh thì thầy không hề tính tới việc kiếm lời. Số tiển 400 đồng đáng lẽ phải thối lại thì lại không có tiến lẻ để thối và vì thấy số tiến 400 đồng quá nhỏ bé nên thầy giữ lại. Tuy nhiên số tiền đáng được gọi là nhỏ lẻ ấy lại làm cho thầy Nguyễn Văn Thanh thất điên bát đảo trong mấy ngày qua.
Trước tiên thầy bị quản lý thị trường áp tải về văn phòng ở đó hạnh họe rằng thầy không phải là pháp nhân có quyền mua bán khẩu trang y tế vì hiện đang xảy ra dịch Covid-19. Việc buôn bán khẩu trang là sai nguyên tắc và thầy Thanh có biểu hiện đầu cơ, gian dối kinh doanh trái phép.
Tiếp theo đó là màn đấu tố thầy Thanh tại cơ quan làm việc. Trường THCS Nguyễn Huân, huyện Đầm Dơi, Cà Mau dưới dự chủ trì của hiệu trưởng đã họp thống nhất kiểm điểm thầy Thanh đã bán khẩu trang y tế không đúng giá quy định. Kết quả, các thành viên dự họp nhận định thầy Thanh có vi phạm như trên, lý do nhận thức chưa đầy đủ về việc bán khẩu trang giá cao cho học sinh là sai quy định của cơ quan chức năng trong thời gian phòng, chống dịch cúm corona.
Ông Võ Lợi – Trưởng phòng GD-ĐT huyện Đầm Dơi cho biết việc kiểm điểm thầy Thanh là đúng quy định.
Một bản quyết định kiểm điểm được gừi cho báo chí hy vọng các tờ báo lề phải sẽ tiếp tay đấu tố “nhà giáo đầu cơ” Nguyễn Văn Thanh nhưng hầu như không báo nào tiếp sức cho hành vi mất nhân tính này, ngược lại bản tin mang đến cộng đồng người đọc một luồng không khí nóng bức giữa cơn đại dịch.
Câu chuyện thầy giáo Thanh làm nhiều người nhớ lại thời gian sau giải phóng, lúc quản lý thị trường làm bá chủ khắp mọi miền đất nước. Đi bất cứ nơi đâu cũng thấy những kẻ mang chiếc băng vải màu đỏ trên tay kẻ bốn chữ QLTT. Những khuôn mặt đầu trộm đuôi cướp từ hẻm hóc tăm tối trồi ra đường phố, vênh váo bắt giữ tất cả những ai mang trên mình bất cứ loại lương thực thực phẩm nào. Từ những ký thịt heo ở chợ đến từng ký gạo trắng từ miển Tây mang về Sài Gòn. Những hạt cà phê giấu trong người bị QLTT xé tung vung vãi trên đường mặc cho người dân kêu la thảm khốc. Có người đã tự tử vì mất trắng số vốn nhỏ nhoi nuôi sống gia đình. Có người điên khùng lê lết tại những bến xe miệng lẩm bẩm nhắc tới món hàng bị QLTT tịch thu. Những cơn ác mộng có tên Quản lý thị trường có lẽ nói không thể hết.
Hôm nay chúng lại xuất hiện trờ lại với khuôn mặt mới, có vẻ có “giáo dục” hơn, có “văn hóa” hơn vì những chiếc khẩu trang của thầy giáo Thanh không bị tịch thu, tuy nhiên bản chất vẫn y như cũ tức là cách đây hơn 40 năm: Thầy Thanh không bị tịch thu món hàng “quốc cấm” là những chiêc khẩu trang nhưng công ăn việc làm của thầy bị tịch thu. Hai chữ “tịch thu” không bao giờ được quên bởi những người vẫn mang chiếc băng vải màu đỏ kẻ 4 chữ QLTT.
Nhưng Quản lý thị trường trong câu chuyện thầy giáo Thanh không phải là nhân vật chính. Nhân vật chủ yếu được nhắc nhở là tập thể giáo viên trường THCS Nguyễn Huân những người đưa tay bỏ phiếu “có tội” cho thầy giáo Thanh.
Họ là những người được học hành tử tế và nghề nghiệp của họ là hướng dẫn
cho học sinh điều hay lẽ phải trước khi bước vào đời. Họ có thể bị áp lực từ Hiệu
trưởng mới cam tâm cắt đứt nồi cơm của đồng nghiệp một cách lạnh lùng. Những
giáo viên ấy hôm nay có lẽ đã nhận đủ gạch đá từ dư luận. Gia đình, con cái và
thân nhân của họ có lẽ đã thấm thía thế nào là sự nhẫn tâm bắt đầu từ lá phiếu
khiến một người đang an lành trờ nên cùng quẫn. Trong thâm tâm mỗi người trong
bữa họp kiểm điểm thầy Thanh đều biết rằng thầy Thanh không đi buôn kiếm lời và
số tiến 8000 đồng nhỏ nhoi ấy không thể nuôi sống cho thầy dù chỉ một ngày ngắn
ngủi.
Vậy mà cái đám đông có tên gọi là giáo viên ấy lạnh lùng cho rằng thầy Thanh đã vi phạm, tuy không xác định vi phạm điều gì một cách cụ thể nhưng cái đám đông hùa mị ấy đồng thanh luận tội một đồng nghiệp đáng thương chỉ để khoe rằng ta cũng có quyết định rất quan trọng cho một con người, cũng có nghĩa rằng ta cũng có quyền lực như ai.
Quyết định ấy không những chỉ giết chết con đường kiếm sống của thầy Thanh nó còn gián tiếp giết chết cái trường mang tên Nguyễn Huân tại Đầm Dơi cũng như những ngôi trường khác trên mảnh đất đầy phèn của xứ sở Cà Mau.
400 đồng bạc Việt Nam chỉ trong một đêm trở thành nổi tiếng với hệ thống
tiển tệ thế giới. Tuy tại Việt Nam nó không mua được bất cứ món hàng gì nhưng
nó lại mua được sinh mệnh của một nhà giáo, bất kể ông ấy có đi buôn khẩu trang
hay không.
Rất nhiều người tiếc cho ông nhà giáo đã không dám lên tiếng phản bác những
lời buộc tội đối với ông. Thế nhưng những người này quên rằng tuy bề mặt chỉ có
quản lý thị trường và giáo viên trường Nguyễn Huân có công trong việc bôi bẩn
thầy giáo Thanh nhưng bên dưới câu chuyện ấy là cả một giai đoạn lịch sử kéo
dài từ khi cộng sản chiếm chính quyền cho tới nhà lao. Cướp chính quyền để có sức
mạnh đàn áp, cướp nhà lao để có chỗ giam cầm người lên tiếng
Cánh Cò
(Blog RFA)
Đã Đến Lúc Nhớ Ơn Các Chiến Sĩ - Sương Lam
Tuần rồi, người viết nhận được tin từ bạn hữu gửi đến như sau:
“…….Từ năm 2022, đã có tin rò
rỉ từ nội bộ chính quyền, rằng sẽ phải bằng mọi cách chấm dứt chương trình Tri
Ân TPB-VNCH, trước 2025, tức nhân dịp 50 năm CSVN cưỡng chiếm miền Nam tự do.
https://saigonnhonews.com/thoi-su/viet-nam/chuong-trinh-tri-an-tpb-vnch-o-sai-gon-ngung-hoat-dong/...... ”
Thật tội nghiệp cho các TPB/VNC từ nay sẽ mất đi niềm vui khi nhận được món quà tình thương của đồng hương hải ngoại gửi tặng cho quý anh trong những lúc khốn cùng.
Có nhìn hình ảnh trong bản tin, bạn sẽ đau buồn không ít khi thấy nhiều TPB mất đi một phần thân thể hay đui mù, bịnh tật vì chiến tranh, để bảo vệ lý tưởng tự do.
Rồi nước mất nhà tan, chúng ta phải lưu lạc nơi xứ người và dần dần ổn định được cuộc sống trong khi bao nhiêu người còn đói khổ ở trời Nam, trong đó có các TPB/VNCH.
Gia đình
người viết không có ai phục vụ trong quân đội VNCH trước đây, nhưng chúng tôi
không bao giờ quên ơn những chiến sĩ Việt Nam và đồng minh đã bỏ
mình hay bị thương tật trong
chiến tranh Việt Nam trước đây vì họ đã hy sinh tính mạng của
mình để bảo vệ cho lý tưởng tự do, nhân bản, hòa bình cho thế giới.
Trong
niềm xúc động đó, người viết xin được tâm tình qua bài thơ dưới đây,
hy vọng đó cũng là cảm nghĩ của bạn.
Đã
Đến Lúc Nhớ Ơn Các Chiến Sĩ
Đây
không phải là lúc ngồi than tiếc
Thời
vàng son oanh liệt của ngày qua
Sống
yên thân trong nhung gấm, lụa là
Bên
vợ đẹp, con xinh và hạnh phúc
Đây
không phải là lúc ngồi cúi gục
Bên
trận cười suốt sáng với thâu đêm
Bên
tiệc ngon, rượu uống đến môi mềm
Quên
tất cả nước non cùng trời đất
Đây
không phải là lúc ngồi khóc ngất
Khóc
non sông oằn oại những nội thù
Khóc
bao người phải vĩnh biệt thiên thu
Bỏ
xác ở biển sâu hay rừng vắng
Đây
không phải là lúc ngồi trách mắng
Lỗi
của anh hay là lỗi của tôi
Vì
quê hương nay đã thật mất rồi
Bởi
chia rẽ, bởi lợi danh, quyền thế
Đây
không phải là lúc ngồi kể lể
Chuyện
ngày xưa, thành tích với chiến công
Vì
nếu ai trên dưới cũng một lòng
Thì
đất nước đã chẳng vào tay giặc
Đây
không phải là lúc ngồi thắc mắc
Anh
với tôi, ai mới thật là yêu
Yêu
quê hương, yêu đất nước rất nhiều
Bằng
thành thật hay chỉ lời hoa mỹ
Đây
là lúc chúng ta cùng tự kỷ
Chúng
ta cùng có tội với non sông
Với
tổ tiên, với dân tộc, giống dòng
Bởi
chia rẽ, bởi tỵ hiềm, đố kỵ
Nay
mới thấy Tự Do là rất quý
Phải
trả bằng xương trắng với khăn tang
Bằng
cách ly, bằng cửa nát nhà tan
Bằng
kiếp sống nổi trôi nơi xứ lạ
Nay
ta hãy mọi lòng chung tất cả
Hướng
tấc lòng về tổ quốc quê hương
Đem
trái tim mà dệt một tình thương
Đến
tất cả thương binh nơi cố quốc
Người
chiến sĩ hy sinh cho Tổ Quốc
Chết
liệt oanh, chết lặng lẽ vô danh
Vạn
cốt khô chỉ nhất chiến công thành
Xin
tất cả hãy cúi đầu truy niệm
Sương
Lam
Mời
xem thêm ảnh thơ và Youtube do anh Lính Thủy thực hiện dưới đây:
Đã
Đến Lúc Nhớ Ơn Các Chiến Sĩ - Thơ: Sương Lam-Thực hiện khung thơ & Kèm nhạc
:Lính thuỷ.
Trong cuộc sống hiện tại, nhiều người luôn nghĩ mình là người quan trọng và biết đâu rằng những người quan trọng này đã làm gia đình tan vỡ, đã làm nước mất nhà tan.
Xin mời đọc bài viết dưới đây của Thầy Thích Tánh Tuệ để mà suy ngẫm về cái "Ngã" của mình, về sự vô thường của vạn vật.
Kính tri ân Thầy Thích Tánh Tuệ
Nếu Đời Không Có Ta...
Trăm nghìn lần đừng cho mình là “quá quan trọng”, bởi vì trên thế giới này, ai cũng đều rất quan trọng. Nhưng mà, bất luận là thiếu đi một ai thì Trái Đất này cũng vẫn cứ chuyển động.
Xin kể bạn nghe chuyện Lạc đà và con ruồi.
Có một con lạc đà phải trải qua trăm ngàn cay đắng khổ cực mới vượt qua được sa mạc cát rộng lớn. Một con ruồi đậu trên lưng con lạc đà và cũng tới nơi mà không mất một chút sức lực nào.
Con ruồi hân hoan, vui vẻ cười nói: “Lạc đà! Cảm ơn ngươi đã phải vất vả cõng ta tới đây, hy vọng sau này sẽ gặp lại!”
Nhưng mà con lạc đà lại lạnh lùng liếc nhìn con ruồi rồi nói:
“Lúc ngươi ở trên lưng ta, ta vốn dĩ cũng không biết, cho nên khi ngươi đi cũng không cần phải chào hỏi. Bởi vì căn bản ngươi cũng đâu có trọng lượng gì, đừng tự đề cao mình quá, ngươi tưởng ngươi là ai?”
- Đừng bao giờ cho mình là quá quan trọng
Có một cậu thanh niên sống trong gia đình đông người, mỗi lần ăn cơm, đều là hơn 10 người ngồi ăn xung quanh một chiếc bàn lớn. Một lần nọ, cậu ta đột nhiên có suy nghĩ muốn đùa mọi người một chút. Trước khi ăn cơm, cậu ta chui vào trong một cái tủ và trốn ở đó để cho mọi người phải đi khắp nơi tìm kiếm mình.
Nhưng thật không ngờ là không có một ai đi tìm cậu ta cả, thậm chí họ còn không để ý tới sự vắng mặt của cậu trong bàn ăn.
Sau khi mọi người đã ăn no và rời khỏi bàn, cậu ta mới chui từ trong tủ ra và một mình ăn những thức ăn thừa còn lại.
Từ lần đó trở đi, cậu ta tự nhủ với lòng mình: “Sẽ không bao giờ cho mình là người quá quan trọng nữa, bởi vì như thế có thể sẽ phải nhận lấy sự thất vọng.”
Người viết chỉ là một người Việt Nam tầm thường nên xin được tâm tình như sau:
“Xin đừng mộng chuyện công hầu khanh tướng
Xin
đừng mơ chuyện mưu bá đồ vương
Xin
hãy làm một người Việt bình thường
Yêu
đất Việt vì ta là người Việt”
Thơ
Sương Lam
Chúc
quý bạn có nhiều sức khỏe, thân tâm an lạc, sống vui từng ngày trong hiện tại với
duyên nghiệp của mình nhé.
Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn
Sương Lam
(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi-MCTN-MCTN 709-ORTB 1139-42424)
Sương Lam
Website: www.suonglamportland.wordpress.com
Wednesday, April 24, 2024
Đời Người...
Đời người tựa như cánh cửa, có người lạc quan khi ở bên trong, có người lại vui vẻ khi đứng bên ngoài. Kỳ thực, có rất nhiều thứ không biết như thế nào mới là tốt nhất, chỉ cần bạn cho là đáng giá thì mới là tốt nhất…
1. Bốn cái khổ
Một là nhìn không thông: Không nhìn thấy được bản thân mình lạc trong vòng
luẩn quẩn, không thấy vết thương của mình sau mỗi lần tranh đấu, không nhìn thấy
nơi yên tĩnh ở phía sau sự sầm uất vô vị, chính là một nỗi khổ lớn của đời người.
Hai là luyến tiếc: Luyến tiếc sự ưu việt của bản thân trong quá khứ, luyến
tiếc những sự việc không tới nơi tới chốn đã từng làm, luyến tiếc những hư
vinh, những tiếng vỗ tay đắc thắng. Sống trong luyến tiếc thì cả đời sẽ dằn vặt
không yên.
Ba là không thể đứng dậy sau thất bại: Cuộc sống ai mà chưa từng thất bại,
nhưng nếu thất bại mà lại gục ngã, không thể đứng dậy được thì phần đời còn lại
có lẽ chỉ là những lời than trách mà thôi.
Bốn là không thể vứt bỏ: Không buông bỏ được người và sự việc đã đi xa, không vứt bỏ được những mặc cảm về tội lỗi trong quá khứ sẽ giống như mang theo tảng đá khi đi đường dài vậy, thật khổ, thật mệt.
2. Nỗi đau
Một đời người, không phải tốt đẹp như trong mơ, cũng không xấu
như trong tưởng tượng.
Phía sau mỗi người đều có nỗi đau ẩn chứa, đều có nỗi khổ
không thể nói ra bằng lời.
Mỗi người đều bước đi trên con đường của mình. Chỉ cần nhớ:
3. Tiêu chuẩn
Không nên lấy tiêu chuẩn của mình để đặt yêu cầu cho người
khác, cũng không nên đeo kính màu để nhìn người khác. Bởi vì mỗi người đều có sở
thích, cá tính, cũng như giá trị của riêng họ. Những điều bạn thấy không thuận
mắt, cũng không nhất định là điều không tốt.
Lý giải về hạnh phúc có hàng ngàn vạn loại, quan niệm về hạnh phúc của mỗi
người cũng không giống nhau. Hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời chính là có thể được
làm chính mình.
Tin tưởng chính mình, đi theo tiếng gọi của tâm hồn mình, không viễn tưởng đặt
ra mục tiêu vượt xa khả năng bản thân, không mù quáng ganh đua, bạn chính là
người hạnh phúc nhất.
Không có vàng nguyên chất, cũng không có người hoàn mỹ, bởi vì không hoàn mỹ mới là chúng ta đích thực nhất.
4. Hạnh phúc
Hạnh phúc là sự gom góp từng chút từng chút, là được thực hiện
từng ngày từng ngày. Đừng làm tổn thương người yêu mến bạn, cũng đừng làm người
bạn yêu mến bị tổn thương.
Một người dẫu có tốt đến mấy, nhưng nếu họ không nguyện ý cùng bạn đồng hành
cho đến hết cuộc đời, thì họ chính là người khách ghé thăm bạn mà thôi.
Một người dẫu có nhiều nhược điểm, nhưng lại có thể luôn nhường nhịn bạn,
chăm sóc bạn, nguyên ý suốt đời ở bên bạn, đó chính là hạnh phúc của bạn.
Ai cũng muốn tìm một người thập toàn thập mỹ, nhưng con ngươi ai cũng có
khuyết điểm. Yêu chính là nhường nhịn, thành thật với nhau, trọn đời bên nhau.
Có được một người có thể làm cho bạn vui vẻ cả đời, mới chính là mục tiêu của cuộc sống.
5. Buông bỏ
Khi những thứ mà ta sở hữu và những chấp nhất của
chúng ta trở thành một loại “vũ khí” gây tổn thương, thì buông bỏ chính là giải
pháp tốt nhất cho cuộc đời.
Mấy ai có thể biết được mình có bao nhiêu đau khổ, ai biết được mình bị bao
nhiêu tổn thương. Nếu nước mắt không đọng lại ở trên mặt thì không ai biết được
nó lạnh giá đến chừng nào, cái đau không nằm trên thân thể thì không thể biết
nó đau đớn nhường nào.
Bạn có thể nhìn thấy giọt lệ đọng nơi khóe mắt, vết sẹo ở trên thân nhưng
không nhất định hiểu được nỗi đau buồn và bi thương ở trong tâm hồn.
Hãy ngoảnh mặt bước đi trước khi rơi lệ, để lại sau lưng một hình bóng kiên
cường, bạn sẽ thấy tâm hồn thật nhẹ nhõm trên hành trình kế tiếp của cuộc đời
mình.
6. Được và mất
Khi còn trẻ không hiểu biết, trung niên sẽ luyến tiếc.
Có một số thứ, khi bạn hoàn toàn sở hữu được, lại cảm thấy buồn tẻ vô vị; có
một số thứ, khi vĩnh viễn mất đi, mới phát hiện ra nó trân quý vô cùng.
Khi lâm vào giai đoạn khốn khổ của cuộc đời, cái gì tới thì muốn ngăn cản
cũng không ngăn được, cái gì đi thì muốn giữ cũng giữ không được.
7. Cánh cửa cuộc đời
Đời người tựa như một cánh cửa, có người cảm thấy bi quan khi
ở trong cánh cửa tối om, có người lạc quan khi được ở trong cánh cửa tĩnh mịch,
có người ưu sầu vì mưa gió khi đứng bên ngoài cánh cửa, có người thấy vui vẻ bởi
vì được tự do khi đứng ngoài cánh cửa.
Kỳ thực trong đời người, có rất nhiều thứ không biết như thế nào mới là tốt
nhất, chỉ cần bạn cho là đáng giá thì nó là tốt nhất.
Thành công và thất bại, hạnh phúc và bất hạnh, định nghĩa trong nội tâm của
mỗi người là không giống nhau. Mấu chốt là phải năm chắc được điều bạn muốn là
cái gì, đừng để nó tuột khỏi tay bạn, đừng để mình phải hối tiếc quá nhiều.
8. Tình bạn
Tình nghĩa bạn bè, cuối cùng sẽ dần dần phai nhạt. Để có một
người bạn đích thực thường phải mất vài năm hoặc vài chục năm, mà đắc tội với một
người bạn có thể chỉ trong vài phút, hoặc chỉ vì một chuyện.
Thế tục phù phiếm, lòng người phức tạp, rất mẫn cảm với những lặt vặt nhỏ
nhoi, đều là trở ngại cho sự tiến triển của tình bạn.
Có lẽ bởi vì là bạn bè, nên đã thiếu đi một chút băn khoăn, thiếu đi một
chút tôn trọng, vì thế mới thành ra như vậy. Giữa bạn bè với nhau khi thân cận
quá, quan hệ sẽ trở nên phức tạp, khoảng cách quá xa thì lại mất đi liên lạc.
9. Thấu hiểu
10. Lựa chọn
Người coi cuộc đời người như một hành trình, thì sẽ luôn nhìn
thấy phong cảnh. Người coi cuộc đời như một chiến trường, thì gặp phải luôn là
những tranh đấu.
Cuộc đời chính là như vậy, lựa chọn cái gì thì sẽ gặp cái đấy, không có đúng
hay sai, chỉ có chấp nhận hay không.
Học cách quên đi những chuyện làm mình không vui, học cách rời xa những người
làm cho mình trở nên hèn mọn. Chỉ cần vẫn có ngày mai, thì ngày hôm nay mãi mãi
vẫn là khởi điểm.
Theo Tinh Hoa
Câu Chuyện Tháng Tư: Kẻ Ở Người Đi Và Một Sự Thật Bình Thường - Komori Yoshihisa - Khôi Nguyên Chuyển Dịch
“Nếu 500 ngàn trong tổng số 3 triệu
dân Sài Gòn cầm súng chiến đấu với một tinh thần quyết tử thì chắc là quân cộng
sản Bắc Việt phải chuốc lấy những thất bại nặng nề, và Sài Gòn sẽ trở thành một
Stalingrad thứ hai. Lúc đó, dư luận thế giới bắt buộc phải quan tâm để đưa đến
những cuộc thương thuyết về vấn đề ngưng chiến tại Việt Nam”.
Ngồi trước mặt tôi và
sau lưng là những người lính cận vệ trong bộ quân phục Không Quân hùng dũng,
cựu tướng Nguyễn Cao Kỳ với một giọng chắc nịch và quả quyết, đã nói như vậy
trong buổi phỏng vấn vào ngày 25/4/1975 tại nhà thờ Lộc Hưng ở ngoại ô thành phố
Sài Gòn.
Ông Kỳ vốn là một nhân
vật nổi tiếng vì trước đó đã giữ những chức vụ quan trọng trong chính quyền
miền Nam như Tư Lịnh Không Quân, Thủ Tướng, Phó Tổng Thống. Ông đã được biết
qua báo chí thế giới bằng hình ảnh một người đàn ông có dáng gầy, cao vừa phải,
dung mạo đẹp trai, và nhất là bộ ria đen nhánh. Vợ ông là một phụ nhữ xinh đẹp,
xuất thân từ giới tiếp viên hàng không.
Tuy nhiên, từ năm
1971, trong cuộc tranh đua quyền lực, ông Kỳ đã bại dưới tay ông Nguyễn Văn
Thiệu, một nhơn vật từng sát cánh với ông lúc trước. Vì thế, ông đã bị hất văng
ra khỏi chính trường miền Nam. Sau đó, người ta ít thấy ông Kỳ xuất hiện và cho
đến gần thời điểm nguy ngập vào mùa Xuân năm 1975, ông Kỳ đã lên tiếng chỉ
trích những thất sách về mặt quân sự cũng như sự thối nát về mặt chính trị của
chính quyền Sài Gòn.
Vào ngày 25/4/1975 nói
trên, trong một buổi tập họp được Ủy Ban Hành Động Cứu Nước do linh mục Trần
Hữu Thanh lãnh đạo đứng ra tổ chức, ông Kỳ đã đến tham dự và phát biểu. Khi ông
Kỳ dùng xe jeep đến nhà thờ Lộc Hưng thì nơi đây đã có gần 3 ngàn giáo dân tụ
tập sẵn ngoài sân từ bao giờ. Địa phận Lộc Hưng vốn là nơi cư trú của đa số
người Công Giáo miền Bắc tỵ nạn Cộng sản di cư về đây từ năm 1954. Trước khi
đến đây, ông Kỳ đã nhận trả lời phỏng vấn của những phóng viên ngoại quốc như
chúng tôi.
“Nếu đồng báo nhứt trí
đoàn kết, thì chúng ta sẽ còn con đường sống. Chúng ta phải cương quyết chiến
đấu cho đến hơi thở cuối cùng. Quân cộng sản chỉ chờ đợi nơi chúng ta tự chia
rẽ và tự tan rã mà thôi. Tôi sẽ ở lại Sài Gòn và chiến đấu cho tới chết. Tôi
muốn nói lên quyết tâm này với dân chúng Sài Gòn. Những người bỏ chạy ngay bây
giờ trước khi quân địch tấn công vào đều là những kẻ hèn nhát”.
Đứng trên bục gỗ trước
máy phóng thanh, lời kêu gọi của ông Kỳ vang dội đến mấy ngàn giáo dân Công
Giáo như càng làm tăng thêm dũng khí cho họ.
Lúc này, quân Bắc Việt đã tràn đến những cứ điểm phòng thủ cuối cùng quanh vòng đai Sài Gòn sau khi nuốt gọn Xuân Lộc. Và Sài Gòn đang trong tình trạng hồi hộp, căng thẳng về một cuộc tổng công kích cuối cùng của quân Bắc Việt vào ngay lòng thủ đô. Tuy vậy, lúc nghe ông Kỳ diễn thuyết, tôi cũng cảm thấy yên tâm phần nào vì miền Nam vẫn có thể tránh khỏi một cuộc chiến bại toàn diện.
Thế nhưng vào sáng
ngày 29/4/1975 ông Kỳ đã dùng trực thăng tháo chạy ra ngoại quốc, bỏ lại sau
lưng những lời thề hứa chiến đấu quyết tử mà ông từng hùng hồn tuyên bố trước
đó bốn ngày.
Từ lúc ông Kỳ bỏ chạy
cho đến giây phút cuối cùng khi Sài Gòn rơi vào tay quân Bắc Việt, chỉ đúng một
ngày. Trong khoảng thời gian này, số những tướng lãnh cùng binh sĩ VNCH ở lại
chiến đấu cũng không phải là ít và có những vị tướng đã hy sinh.
******
Dọc theo quốc lộ 13,
cách Sài Gòn khoảng 50 km về hướng Bắc là căn cứ Lai Khê do sư đoàn 5 VNCH trấn
giữ. Đây là một trong năm sư đoàn được phối trí theo thế chiến lược bảo vệ vòng
đai thủ đô Sài Gòn. Lúc này, Tổng Tham Mưu chỉ huy quân Bắc Việt là tướng Văn
Tiến Dũng đã huy động tất cả 5 quân đoàn gồm 15 sư đoàn với quân số khoảng 200
ngàn để chọc thủng những tuyến phòng thủ vòng đai cuối cùng hầu tiến chiếm Sài
Gòn.
Đúng vào buổi sáng
30/4/1975, sư đoàn 5 của VNCH đã phải hứng chịu những áp lực nặng nề trước sức
tấn công mãnh liệt của quân đoàn 1 Bắc Việt, cuối cùng vì lực lượng quá ít so
với quân số hùng hậu của quân Bắc Việt, sư đoàn 5 tan vỡ và vị Tư Lệnh sư đoàn
là tướng Lê Nguyên Vỹ đã tự kết liễu vận mạng bằng cái chết hiên ngang, bất
khuất.
Mặt khác, tại cứ địa
Củ Chi cách Sài Gòn khoảng 30km về hướng Tây Bắc, sư đoàn 25 của VNCH cũng bị
tấn công dữ dội và ngã gục trước quân đoàn III Bắc Việt. Tư Lệnh sư đoàn là
tướng Lý Tòng Bá vì muốn bảo vệ sinh mạng binh sĩ nên đã chịu hàng và bị bắt làm
tù binh.
Ngay cửa khẩu của khu
vực đồng bằng sông Cửu Long là căn cứ Tân An nằm ở hướng Tây Nam Sài Gòn được
sư đoàn 22 VNCH trấn thủ cũng không tránh khỏi sự tấn công mãnh liệt của lực
lượng Bắc Việt và đã bị tiêu diệt. Kế đến là lực lượng những binh sĩ còn lại của
sư đoàn 18 dưới sự chỉ huy của tướng Lê Minh Đảo đang trấn đóng tại phía Đông
Sài Gòn đã bị đột kích bằng chiến thuật biển người của quân đoàn 2 Bắc Việt.
Sau khi thất thủ, tướng Lê Minh Đảo bị bắt làm tù binh.
Tướng Lê Minh Đảo, TL SĐ18 BB
Trong tình thế hiểm
nghèo này, chỉ còn lại lực lượng duy nhất của sư đoàn 7 ở Mỹ Tho là tương đối
có khả năng kéo về Sài Gòn tiếp ứng nhưng vì các trục lộ giao thông đã bị địch
quân cắt đứt nên ngay sau khi Sài Gòn thất thủ, sư đoàn 7 VNCH cũng đành phải
đầu hàng.
Tướng Trần Văn Hai, TL SĐ7BB
(*ghi chú của HVR: Tư
lệnh SĐ7BB, Tướng Trần Văn Hai đã tự vẫn ngay trong doanh trại đơn vị)
Tiếp theo tại Cần Thơ, Bộ Tư Lệnh Quân Khu 4 của VNCH là nơi kiểm soát toàn bộ khu vực đồng bằng sông Cửu Long, đã tận lực trong việc bảo vệ và tiếp ứng cho hai sư đoàn 9 và 21 đang bị uy hiếp trầm trọng, nhưng kết cuộc cũng đành phải bó tay. Vị Tư Lệnh quân khu là tướng Nguyễn Khoa Nam cùng Tư Lệnh Phó là tướng Lê Văn Hưng đã chọn cái chết để bảo vệ khí tiết ngay tại căn cứ Cần Thơ.
*****
Đối với tôi, thì việc
trong hàng ngũ những tướng lãnh và nhân viên cao cấp của chánh quyền miền Nam,
người nào bỏ chạy, người nào ở lại tử thủ đã trở thành đối tượng cho sự suy
nghĩ về những phương cách xử thế ở đời và là một bài học kinh nghiệm cho bản thân.
Những người thường hô
hào chiến đấu chống cộng tới cùng, hoặc kêu gọi sự đoàn kết và lòng yêu nước
theo chủ nghĩa dân tộc một cách kịch liệt nhứt, lại là những người chạy trốn
sớm nhứt. Ngược lại, những người có vẻ như thân Mỹ hay thân Pháp lẽ ra phải nhanh
chưn chạy thoát thì lại hy sinh ở lại chiến đấu. Thêm một lần nữa, tôi cảm nhận
được một sự thiệt rất bình thường là “nếu chỉ dựa vào lời nói của một người, ta sẽ không thể phán
đoán hành động của họ như thế nào”.
Sau ngày Sài Gòn thất
thủ hai năm, tôi được chuyển sang làm đặc phái viên ở Hoa Kỳ và đã có dịp ghé
thăm nơi ở mới của ông Nguyễn Cao Kỳ tại California.
Từ lúc được chính phủ
Hoa Kỳ tiếp nhận cho định cư, ông Kỳ đã mở một siêu thị để kinh doanh ở gần
thành phố Los Angeles cách nhà ông khoảng chừng 20km, một ngôi nhà thuộc hạng
sang trọng đối với tiêu chuẩn của vùng này. Sau khi nhấn chuông, tôi được ông Kỳ
đích thân mở cửa đón tiếp. Trong bộ quần áo màu vàng nâu, ông Kỳ có dáng vẻ của
một vị trưởng giả và nếu gọi là có sự thay đổi nơi ông thì có lẽ chỉ là màu của
bộ ria nay đã trở thành màu tro nhạt.
Ông tiếp tôi tại phòng
khách và nhận trả lời cuộc phỏng vấn. Sau khi kể lại những khó khăn ban đầu từ
lúc ông cùng vợ và 6 người con 4 trai 2 gái đặt chưn tới đây, ông hồi tưởng lại
chuyện chiến tranh: “Tôi
đã từng chủ trương rằng, hòa hợp hòa giải với thế lực cộng sản kết cuộc chỉ là
một ảo tưởng. Điều này hoàn toàn đúng. Vì vậy, đối với cộng sản chỉ có chọn lựa
một trong hai con đường: hoặc đầu hàng, hoặc chiến đấu tới cùng. Về điểm này có
thể nói là những nhận thức của Tổng Thống Thiệu rất đúng đắn và chính xác”.
Tuy nhiên, ông Kỳ đã
không chiến đấu tới cùng với cộng sản.
Việc ông vừa tuyên bố sẽ tử thủ tại Sài Gòn sau đó lại bỏ chạy như vậy, quả thật đã khiến tôi khó đề cập đến vì thái độ biểu hiện của ông quá chai cứng: “Tôi đã cố gắng đến cuối cùng và biết rằng miền Nam sẽ hoàn toàn thất trận nên phải ra đi. Vả lại, tôi cũng chỉ là một dân thường mà thôi. Nếu như lúc đó tôi ở vào vị trí trọng yếu của chính quyền thì chắc chắn tôi sẽ ở lại tử thủ. Tuy vậy, đối với những chiến sĩ VNCH đã chiến đấu đến giờ phút cuối thì tôi rất kính phục và không biết phải dùng lời lẽ gì để biểu hiện cho sự kính phục này”.
Nói tóm lại, những lời
biện minh, giải thích của ông Kỳ cho dù nghe ở một góc độ nào chăng nữa, quả
thật người ta cũng không cảm nhận được ý nghĩa gì cả!
Komori Yoshihisa & Khôi Nguyên
Tuesday, April 23, 2024
Anh Ba "Phi-Lê" - Đoàn Xuân Thu
Gần cả tháng nay, em yêu đi chợ về, mặt nhăn mày nhó. Ðồ ăn
cái nào cũng đắt, cũng mắc. Tiền già bị nó ngắt te tua như tàu lá chuối trong
cơn gió loạn.
Nghe em yêu rên rỉ như vậy, mấy giáo sư Kinh tế nghe cũng
kinh đến thế; bèn chạy u ra siêu thị để xem sự thể ra sao?
Thì y như kinh, chớ em yêu của tui không có phao tin giả.
Khoảng 7000 mặt hàng chưng trên kệ tại Woolworths và Coles cái nào cũng lên giá
như pháo thăng thiên. Từ dầu, bơ, sữa, trứng, mì ống, trái cây, rau cải… tăng
15-20% hay hơn nữa. Thực phẩm tăng, tất nhiên đi nhậu ở nhà hàng tốn nhiều tiền
hơn. Tốn thêm thứ một chút là tốn khẳm địa.
Mà đâu chỉ nước Úc Kangaroo nầy bị lạm phát đâu. Chú Sam Hoa
Kỳ và 38 nước trong khối OECD, (Tổ chức Hợp Tác và Phát Triển Kinh Tế Thế Giới)
giá cả đều tăng hết ráo.
Nhưng tại sao giá cả lại tăng? Nếu không biết câu trả lời, cứ
bắt chước các chánh trị gia đổ thừa cho COVID-19 là xong ngay.
Vì đại dịch, nhà máy phải đóng cửa. Sản xuất ít hàng hóa,
giá tất phải lên. Thiên hạ bu lại giành nhau mua; ngu sao mà không bán mắc chớ?
o O o
Anh Ba Hợi hồi còn trong nước có cái sạp thịt heo trong chợ
Tân Ðịnh, đường Hai Bà Trưng, quận Nhứt Sài Gòn. Qua Úc, thấy thiên hạ ít ăn thịt
heo, (vì một số theo đạo Hồi nó cữ). Ngon nhứt hạng trên thế giới (chỉ thua thịt
bò Kobe của Nhựt) vì Bò Úc được nuôi bằng cỏ với hèm bia. Nên Úc gốc Anh, gốc Ý,
gốc Hy Lạp, gốc Trung Ðông… gốc cây, đứa nào cũng đớp. Chỉ có mấy đứa Chà Và cà
ri, theo đạo Hindu là nó cữ. Nhưng số thờ bò nầy ít, không đáng kể.
Vì vậy, dù Úc nói tiếng Anh, anh Ba Hợi đổi qua tên
Tây Phi Lê (Fillet) cho nó oách để đi bán thịt bò.
Mấy em ‘Mít’ đi chợ Footscray cười nhạo ảnh! Một chữ tiếng Tây
không biết mà còn lấy le, lấy tên là ‘Phi Lê’. Mấy em tẩy chay cái tên Phi Lê,
gọi là anh Ba Bò (ám chỉ ảnh ngu như bò). Sở dĩ mấy em không thích anh Ba Phi
Lê vì anh có tật dê. Thấy em nào đẹp đẹp, sạch nước cản, đi chợ một mình không
có chồng tò tò theo xách giỏ là ảnh bán rẻ. Lúc giao thịt, còn tranh thủ cọ quẹt
tay của người ta. Thiệt là thằng cha già mất nết!*
Làm nghề đồ tể gần hết cả đời, kinh nghiệm cùng mình, anh Ba
Phi Lê cho tui biết: “Thịt bò hiện giờ mắc hơn tới 30% so với cùng kỳ năm ngoái.
Trong 31 năm bên Úc làm nghề bán thịt bò, tao chưa từng thấy điều gì như vậy.
Tao nghĩ có thể sẽ tăng từ 10 đến 15% trước cuối năm nay. Và nó vẫn chưa kết thúc”
Tui hỏi sao anh biết? Mặc dù nhỏ bú sữa bò, lớn lên bán thịt
bò, nhậu cũng ‘bít tết’ bò, ‘phi lê’ bò nhưng thằng chả không ngu như bò đâu.
(Chỉ ngu như con lừa thôi). Anh Ba Phi Lê cắt nghĩa tại sao thịt bò Úc nó mắc
nghe rất là thông thái như vầy nè: “Nước Úc hạn hán khốc liệt gần 10 năm liên tục.
Trời không mưa. Ðất không nước. Cỏ không mọc. Bò lấy gì nhơi? Hậu quả tất nhiên
đàn bò thịt khắp nước bị giảm xuống. Nuôi bò ít, ắt thịt bò cũng ít. Thịt ít mà
dân Úc ăn cũng vậy tất giá ắt phải lên, phải mắc hơn! Giàu có tiền, cứ ăn, mắc
rẻ đâu là chuyện lớn! Nghèo thì treo mỏ, nhịn thèm nhểu nước miếng, dòm miệng
thiên hạ ăn!”
Anh tiếp tục lên giọng làm cha: “Bấy lâu nay anh thấy chú mầy
đem bụng ở đời. Giờ ăn ít thịt để giảm cân, giảm mỡ máu. Ðỡ tốn.
Anh cũng nói y hịt như vậy với con vợ anh ở nhà. Nó kính cẩn
nghe lời (hiếm khi lắm nhe) nên cái vòng số hai của em yêu thon gọn hơn. Anh chú
mầy đã ở nhà mỗi tối nhiều hơn. Tuần chỉ trốn đi nhậu có một lần; chớ hổng phải
tối nào cũng đi như lúc trước”
“Tuy nhiên, may một cái là gần đây nước Úc mưa nhiều hơn, đồng
cỏ xanh tốt hơn. Ðàn bò nuôi lấy thịt đang hồi phục. Chú mầy chỉ cần thắt lưng
buộc bụng ít ăn thịt bò chừng một năm rưỡi nữa thôi.
Còn ngay lúc nầy, nguồn thịt bò có hạn mà người ăn vẫn nhiều
thì giá thịt bò vẫn vọt lên như hoả tiễn. Giá thịt cừu cũng tăng nhưng ít hơn
thịt bò”.
Và vẫn còn may mắn cho túi tiền em yêu của tui là: dăm bông, xúc xích, thịt băm, thịt gà tây và thịt heo giá vẫn còn suýt soát như hồi năm ngoái.
o O o
Bị chê là cu li, nghèo, ăn tôm hùm? Sức mấy? Tui tự ái, quạt
lại: “Bán thịt bò, anh chỉ biết con bò. Anh không nhìn xa hơn cái ‘ngầu pín’.
Anh không biết gì ráo mà còn ba xạo”
Tui lên giọng thầy đời: “Úc và Trung Cộng đang chơi nhau trận
chiến tôm hùm đó!”
Ngửa cổ làm một hơi, hết chai VB (Victoria Bitter) cho thấm
giọng, tui lên lớp anh Ba Phi Lê một bài về con tôm hùm thời mắc dịch như vầy nè:
“Tôm hùm là món hẩu xực trong ẩm thực Trung Quốc. Tàu Cộng nhập 90% số tôm
hùm Úc xuất cảng. Nghĩa là có 10 con tôm hùm, Úc đem đi bán thì chú, thím ba
giành ăn hết 9 con. Nên dân ngu khu đen như tui với anh bấy nay chỉ được ăn tôm
hùm xào tỏi trong mơ thôi… vì nó mắc quá!”
“Nhưng giờ gió đã đổi chiều! Tôm hùm một ký chỉ còn 70 đô, bằng
nửa giá năm ngoái!” “Trong khi giá thứ nào cũng leo lên giá tôm hùm lại tuột xuống?
Tại sao vậy?”
“Chẳng qua Úc kêu Trung Quốc điều tra con ‘coronavirus’ ở đâu
ra để thế giới biết để phòng ngừa cơn đại dịch mới có thể lại sẽ xảy ra. Yêu cầu
vậy là đúng. Ðâu có gì là quá đáng?”
Nhưng nghe vậy, Tàu Cộng như đỉa phải vôi, ngúng nguẩy và giận
lẫy. Chú ba bèn cấm nhập lúa mạch, bông, rượu vang và ngay cả tôm hùm… Ngay cả
than đá chú ba cũng cấm. Mùa Ðông, nhà máy nhiệt điện không có than đá đốt lò.
Thiếu điện lạnh quéo. Làm ‘bu-gi’ của mấy chú ba teo héo bằng trái ớt hiểm.
Úc tức quá đi thưa WTO (Tổ chức Thương mại Thế giới) chuyện
Trung Quốc bán buôn cà chớn, bất chấp luật lệ quốc tế. Chơi đểu! Không công bằng!
Thấy cơ hội làm ăn, mấy chú ba Hong Kong chớp thời cơ nhập tôm
hùm và hải sâm của Úc lên gấp đôi. Rồi chờ khuya khuya, lấy xuồng cao tốc chở
qua đại lục bán kiếm tiền.
Bọn Hải quan Hong Kong đánh hơi được. Chúng muốn ăn tôm hùm
và hải sâm miễn phí bèn tổ chức vây bắt.
Tôm hùm, hải sâm lên tới hàng tấn bị tịch thu. Cụt vốn mà còn
nhốt người ta nữa. Cục trưởng Hải quan Hồng Kông tuyên bố tôm hùm, hải sâm của
Úc nhập lậu vào Trung Quốc đại lục là mối đe dọa an ninh quốc gia.
Úc bèn lên tiếng hỏi: “Tôm hùm nhập cảng là để hẩu xực mà đe
dọa an ninh quốc gia cái giống gì?”. Úc yêu cầu Tàu giải thích nhưng mấy chú ba
nầy nín khe.
Cái thói của CS, (dầu bên Tàu, bên Ta) đều một giuộc. Muốn bắt
ai thì chụp cho nạn nhân cái mũ ‘đe dọa đến an ninh quốc gia’
Chính vì những chuyện tào lao của mấy chú ba Tàu như vậy nên
tôm hùm Victoria giá đang rẻ nhứt trong 6 năm tính từ năm 2015.
Thôi thì vì cái nghĩa đồng bào, giúp ngư dân Úc đang dội chợ,
chúng ta ăn tôm hùm. Vừa ngon lại rẻ.
Tui tin chắc như bắp là trên hầu hết các bàn tiệc Giáng Sinh
của người dân Úc năm nay chắc sẽ có: Tôm hùm nướng bơ tỏi, nướng phô mai, rang
muối, hấp bia. Tôm hùm xào mì, xào miến.
Càng kể nước miếng của tui càng nhểu ra, chảy dài tới rún
hè!
Đoàn Xuân Thu